ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 238

số biến chứng như viêm màng bụng các loại, nên phải nằm viện mấy ngày
để theo dõi.

Cứ mãi thế đến tối, Tưởng Nam vẫn không ăn thêm gì vào bụng. Tám

giờ hơn, điện thoại của Tưởng Nam đổ chuông. Chị rút điện thoại ra nhìn
màn hình hiển thị cuộc gọi, hàng lông mày chau lại, định không nghe,
nhưng cuối cùng vẫn nhận điện. Nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Tưởng
Nam càng khó coi hơn, tôi thầm nghĩ: lẽ nào lại là lão khốn họ Lâm đáng
chết kia gọi tới?

Sau cuộc gọi, Tưởng Nam bắt đầu nhấp nhổm không yên, đi đi lại lại

trong phòng bệnh, dường như rất khó chịu. Tôi rất muốn hỏi chị ai vừa gọi
tới, nhưng cuối cùng lại cố kìm lòng. Đá Nhỏ nằm trên giường bệnh đã ngủ
rồi, chai nước truyền nhỏ giọt tí tách. Tưởng Nam đi lại một lúc, rồi như sợ
mình làm ồn khiến con tỉnh giấc, bèn đứng im bên giường, thẫn thờ nhìn
cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích rả rích, cơn mưa đã
lớn hơn ban sáng rất nhiều.

Tôi ngồi trên ghế thấy buồn chán, chỉ còn biết đếm từng giọt nước truyền

chảy xuống. Chừng hai mươi phút sau, từ ngoài phòng bệnh vọng tới tiếng
bước chân gấp gáp. Tôi giật mình, đang nghĩ liệu đó có phải là ngừi vừa gọi
điện cho Tưởng Nam không, thì cửa phòng bật mở, một người từ bên ngoài
bước vào.

Tôi quay lại nhìn, mới đầu còn ngẩn người, sau mới nhận ra, người mới

đến hóa ra là chồng cũ của Tưởng Nam, bố của Đá Nhỏ, tên ngốc họ Cố gì
đó (Minh Hạo chăng?).

Tưởng Nam nghe tiếng mở cửa liền quay người lại, nhìn thấy anh ta,

Tưởng Nam miệng méo xẹo, như tỏ vẻ hơi coi thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.