ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 236

Tưởng Nam nghe tiếng Đá Nhỏ khóc, liền mặc tôi đứng đấy, lao như

điên về phòng. Tôi sợ hai mẹ con xảy ra chuyện gì bắt trắc, cũng lập tức
chạy theo.

Vừa vào phòng đã thấy Đá Nhỏ nằm trên giường lăn lộn, miệng mếu

máo gọi: “Mẹ ơi, đau bụng… mẹ ơi, đau bụng…” Tiếng gào khóc nghe rất
thảm thiết. Vừa nãy tôi ở trong phòng ngủ không nghe thấy gì, một là vì kết
cấu nhà Tưởng Nam, phòng khác cách phòng ngủ nhà rất xa, hai là cách âm
giữa các phòng rất tốt. Giờ nghe Đá Nhỏ gào khóc thảm thương thế này,
vừa đau lòng, vừa choáng váng đầu óc.

52.

Tưởng Nam chạy bổ đến bên giường, ôm Đá Nhỏ vào lòng vỗ về nói:

“Mẹ đây mẹ đây, Đá Nhỏ đừng khóc… Mẹ ở đây rồi, Đá Nhỏ đừng khóc
nữa…” Đầu tóc chị rối bung, vẻ mặt hoảng loạn, tròng mắt ầng ậng nước,
chẳng còn đâu tư thái của một người đàn bà thép.

Tôi đứng bên nhìn, bất giác nhớ đến mẹ mình. Xem ra dù các ông bố bà

mẹ có kiên cường đến nhường nào, nhìn thấy con mình đau là chẳng ai chịu
nổi.

“Thế này là sao?” Tôi bước lại, hỏi.

“Thằng bé đau bụng quá.” Tưởng Nam nhìn tôi, nói: “Làm thế nào bây

giờ? Làm thế nào bây giờ?” Ánh mặt chị cầu cứu, khiến tôi bất giác thấy
mình cần có trách nhiệm.

“Đau bụng? Hay ăn phải thứ gì lạ bụng rồi?” Lúc này Đá Nhỏ càng khóc

thảm thiết hơn, Tưởng Nam lòng đã rối như tơ vò, chỉ biết nói: “Làm thế
nào đây? Làm thế nào đây?” Tôi nói: “Thế này không được đâu, phải đi
bệnh viện!” Tưởng Nam nghe vậy liền bế Đá Nhỏ định chạy ra ngoài, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.