ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 293

“Thế sao còn gọi điện thoại cho tôi?”

Tôi không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi: “Tối mai chị có bận gì

không?”

“Sao cơ?” Có vẻ nàng sững người, chắc đã bị lời đề nghị đột ngột của tôi

làm cho rối trí, mãi lâu sau, nàng mới nói ”Không bận gì.”

Hỏi Bạch Lâm tối mai có bận gì không mà tôi căng thẳng thót tim, chỉ sợ

nàng sẽ nói bận. Rồi khoảnh khắc nàng nói không bận gì, tim tôi càng đập
dữ dội hơn. Nhưng đó là vì kích động. Giọng Bạch Lâm vô cùng bình
thường, nàng không hề nhớ ra mai là ngày gì, cũng có thể nàng hoàn toàn
không biết tôi hỏi nàng như vậy là bởi muốn hẹn hò với nàng. Nhưng dù có
vì lý do gì đi nữa, trái tim nhỏ bé của tôi vẫn bị ba từ đơn giản đó treo lên
chín tầng mây.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh rồi nói, giọng hết sức nghiêm túc: “Là thế này,

Bạch Lâm, lâu nay tôi đều ăn cơm nhà chị, tuy mỗi tháng chị đều thu của
tôi năm mươi tệ, nhưng tôi biết số tiền đó chắc chắn không đủ được! Vì
thế… vì thế... tối mai tôi muốn mời chị một bữa cơm… coi như… như là
cảm ơn...”

Tôi nói, trống ngực đánh thình thình. Đầu bên kia, Bạch Lâm chắc sẽ

không nghe thấy tiếng tim tôi đập chứ? Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân quá
vô dụng, ngay đến hẹn người mình thích đi ăn một bữa mà cũng căng thẳng
quá thế này.

“Không cần đâu!” Bạch Lâm nói: “Tôi đã lấy tiền của cậu rồi! Hơn nữa,

lần trước nếu không có cậu thì Bạch Lộ đã... Không đáng gì đâu, cậu đừng
khách sáo thế…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.