ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 294

Trời! Tôi thật không hiểu Bạch Lâm đang giả ngây giả ngô gì, lẽ nào

nàng không biết mai là ngày gì? Chẳng lẽ nàng không nghe ra ẩn ý trong lời
nói của tôi? Hừ hừ, nàng biết giả ngốc thì tôi đây cũng biết. Hai chúng ta cứ
cùng nhau giả ngốc đến cùng đi!

“Sao có thể nói thế được!” tôi nói, “Chuyện nào ra chuyện ấy! Chuyện

Tiểu Lộ lần đó tôi nghĩ có là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ, chị không cần phải
bận lòng thế đâu. Giờ ngày nào tôi cũng ở nhà chị ăn nhà chị, quả thật cũng
thấy hơi ngại… Ngày mai chị đã không bận gì thì cùng tôi ăn một bữa cơm
đi!” Nói xong rồi tôi mới thấy quá đỗi buồn cười, bà nó chứ, cuộc điện
thoại hò hẹn lễ tình nhân của tôi thật chẳng có chút tình ý gì cả!

Tôi không dám nghĩ đến thái độ của Bạch Lâm lúc này. Nếu như nàng

thực sự không biết tôi đang muốn hẹn hò nàng trong ngày lễ tình nhân, thì
chắc mấy lời ngốc nghếch của tôi ban nãy, đến một vạn phần trăm là không
thể khiến nàng rung động.

Đầu dây bên kia, Bạch Lâm im lặng, tôi thấy nàng không nói gì bèn tiếp

tục: “Chị không nói gì coi như là đồng ý đấy nhé, vậy thì tối mai tan làm
xong chúng ta gặp nhau, đi đâu ăn do chị quyết định, được không?” Nói
xong tôi đợi mãi lúc lâu nữa mới nghe Bạch Lâm ở đầu dây bên kia khe khẽ
ừ một tiếng.

Thấy Bạch Lâm nhận lời, tôi như trút được bao nhiêu gánh nặng. Thực ra

hành động hẹn hò Bạch Lâm lần này đã tốn của tôi khá nhiều nơ ron thần
kinh.

Đầu tiên, lý do tôi chọn gọi điện chứ không phải nói trực tiếp vói nàng là

vì suy xét từ hai phương diện: thứ nhất, sợ ngượng. Nếu nói trực tiếp rất có
thể Bạch Lâm sẽ thấy ngại, mà tôi cũng ngại. Thứ hai, cảm giác khác lạ.
Chúng tôi đều đang ở nhà, nếu muốn nói chuyện thì vốn chẳng cần dùng
đến điện thoại. Nhưng tôi lại ở trong nhà gọi sang phòng nàng, đây là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.