ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 329

Lên xe, ngồi gần Tưởng Nam, tôi lại càng cảm giác rõ hơn vẻ mệt mỏi

kìm nén ở chị. “Chị!” Tôi gọi Tưởng Nam. Đã rất lâu rồi tôi không gọi chị
như vậy. Nghe tiếng tôi gọi chị, Tưởng Nam sững người, nhìn tôi, thần
người đúng một phút. Đối diện với cái nhìn của chị, tôi có chút ngại ngùng.
Chị thấy thôi đỏ mặt bèn cười dịu dàng, rồi khởi động xe, nói: “Tiểu Triệu,
chị muốn cướp lại Đá Nhỏ, cậu giúp chị được không?”

Tôi gật đầu, nói: “Được!” Lời thốt ra rồi tự thấy mình thật ngu xuẩn, tôi

có tài cán gì mà giúp Tưởng Nam cướp lại Đá Nhỏ? Tiền không có, quyền
không có, tuy tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng tôi chỉ là một tên mù luật,
cũng không đánh nổi tên lưu manh họ Cố kia, sặc, xem ra chỉ có thể khích
lệ tinh thần mà thôi...

Tưởng Nam thấy tôi nói chắc nịch vậy thì rất vui, nói: “Giờ chị phải có

nhiều tiền hơn cả bố Đá Nhỏ! Tóm lại dù thế nào thì chị cũng không thể để
anh ta đưa thằng bé sang Canada. Bên đó xa xôi, lại lạnh như vậy, Đá Nhỏ
sẽ không quen được đâu.” Chị nói đến đây rồi im lặng, mắt vẫn nhìn về
phía trước, mãi lâu sau mới lại nói rành rọt từng từ: “Dù có tốn bao nhiên
tiền, chị cũng phải khiến Đá Nhỏ quay về bên chị.”

Tôi ngồi bên nhìn Tưởng Nam, vẻ mặt và lời nói của chị đều rất cứng

rắn. Không hiểu vì sao, vào lúc này tôi lại nghĩ đến tên khốn họ Lâm kia,
xem ra Tưởng Nam qua lại với lão ta hoàn toàn là vì Đá Nhỏ. Chị muốn lợi
dụng lão Lâm để có tiền có thế, bởi theo chị, chỉ như vậy chị mới có thể
đoạt lại đứa con trai yêu dấu.

Hiểu rõ lòng Tưởng Nam rồi, tôi thấy vô cùng kính phục chị. Trước đây

thực ra tôi hơi có ý coi thường cách sống của chị, nhưng giờ tôi đã biết tất
cả những việc chị làm đều là vì Đá Nhỏ, đều xuất phát từ tấm lòng thương
con của một người mẹ, chị thực sự rất vĩ đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.