ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 331

Sặc! Đến tám phần mười là tên khốn đã ra nước ngoài! Tưởng Nam nắm

tin tức không nhanh nhạy, hoặc đây vốn là do Cố Minh Hạo rắp tâm sắp đặt
từ trước. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tưởng Nam, lòng tôi quặn lại. Ra đến
gần xe, tôi định giành lái, không ngờ Tưởng Nam đã ngồi ngay vào ghế lái
chính, tôi đành vòng sang bên ngồi vào ghế lại phụ, lòng không khỏi phấp
phỏng: Với tình trạng Tưởng Nam bây giờ, không biết có thể lái xe được
không?

Quả nhiên xe vừa ra khỏi khu nhà, Tưởng Nam đã nhấn ga như điên.

Giao thông Thượng Hải rất đông đúc, chị thế này khiến tôi càng thất kinh
khiếp đảm. Đang định mở miệng bảo chị lái chậm một chút thì nghe chuông
điện thoại của Tưởng Nam reo lên.

“A lô!” Tưởng Nam nghe điện thoại. Nhờ phúc cuộc điện thoại này, tốc

độ xe cuối cùng cũng được giảm xuống một chút. Tiếng từ đầu bên kia vẳng
lại rất lớn, sặc, ra là con quỷ háo sắc họ Lâm. Nghe loáng thoáng hình như
lão khốn muốn kêu Tưởng Nam tối nay đi cùng hắn, Tưởng Nam nghe
xong liền đột nhiên to tiếng buông một câu: “Tôi không rảnh!” rồi cúp luôn
máy.

Tôi ngồi bên mà thấy vô cùng hả hê, ngóng sao ngóng trăng, cuối cùng

cũng ngóng được lúc Tưởng Nam ra uy với lão khốn đó. He he, cũng chỉ
trách lão già gọi điện không đúng lúc... Đang hỉ hả trong lòng, chợt tôi thấy
Tưởng Nam đỗ xe vào vệ đường, rồi nói: “Tiểu Triệu! Cậu tự bắt xe về
trước đi, chị còn có việc, không chở cậu được nữa...”

Tôi như thằng ngốc bị Tưởng Nam đuổi khỏi xe, rồi lại như thằng ngốc

đứng bên đường nhìn theo xe Tưởng Nam xa dần. Chị phóng nhanh như
đua với gió. Đàn bà? Đàn bà! Tự nhiên tôi nhớ đến lời của một triết gia nào
đó: Không nên tìm hiểu phụ nữ đang nghĩ gì, bởi bạn mãi mãi chẳng bao
giờ đoán nổi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.