ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 375

này rất gần với thành phố nơi tôi làm việc, nhưng tôi chưa có dịp đi qua, chỉ
nghe nói giấm ở đây rất nổi tiếng.

Lái chiếc BMW của Tưởng Nam đi chưa đầy một tiếng đã đến Trấn

Giang. Đến nơi rồi, vẻ mặt Tưởng Nam liền trở nên rất kỳ lạ, ánh mắt chị
đờ đẫn nhìn ra quang cảnh bên ngoài, như thể vừa rất sợ hãi lại vừa rất
nhung nhớ. Tôi ngồi bên ghế lái, thầm lấy làm lạ. Đang nghĩ liệu có nên hỏi
không, thì Tưởng Nam đã mở miệng trước. “Tiểu Triệu,” chị nói, giọng
cũng phức tạp như nét mặt chị lúc này, “cậu biết không? Chị là người Trấn
Giang đấy. Ha ha, hồi nhỏ chị đã từng chơi trên con đường này. Cậu xem,
kia là mộ Lỗ Túc, chính là Lỗ Túc trong Tam quốc diễn nghĩa ấy... Còn nữa,
bên kia là quảng trường Mộng Khê, có ông Thẩm Quát từng viết ‘Mộng
Khê bút đàm’, cậu có biết không...” Chị lúc nói không ngớt lúc lại lặng
thinh, vẻ mặt thẫn thờ khi buồn khi vui.

Nhìn bộ dạng Tưởng Nam thế này, tự dưng tôi lại nhớ đến quê mình,

cũng nhớ đến một bài thơ nổi tiếng của bậc thầy thơ haiku người Nhật
Kobayashi Issa: “Cố hương, chen lấn va vấp, đều là hoa có gai.”

87.

Theo chỉ dẫn của Tưởng Nam, tôi lái xe đến một nơi tên là nhà nghỉ Nhất

Tuyền. Vừa nghe cái tên đã thấy buồn cười, đến khi Tưởng Nam giới thiệu,
mới biết dòng suối Trung Linh vang lừng danh tiếng đệ nhất thiên hạ chính
là nằm ngay gần nhà nghỉ này.

Khi chúng tôi tới được nhà nghỉ thì trời đã về trưa, ăn trưa ở nhà nghỉ

xong, Tưởng Nam nói chị có việc phải làm, bảo tôi cứ một mình dạo chơi
thăm thú rồi lái xe đi.

Tưởng Nam đi rồi, mới đầu tôi ngồi trong phòng xem ti vi, sau thấy chán

quá liền ra ngoài, định đi xem dòng suối đệ nhất thiên hạ ra làm sao. Lúc đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.