ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 387

Tôi ở lại nhà nghỉ Nhất Tuyền thêm một đêm nữa rồi hôm sau bắt xe

quay về. Lúc trả phòng mới biết Tưởng Nam đã gửi lại quầy nhà nghỉ hơn
mười nghìn tệ dưới tên tôi, chị nghĩ thật chu đáo, biết tôi hiện giờ đang
không có tiền nên đã chuẩn bị trước mọi thứ.

Sau khi quay về tôi kiếm một nhà trọ mới, chuyển khỏi nhà bà dì tên tiểu

nhân La già. Cuộc sống vẫn sa sút lại thêm mờ mịt. Gần như ngày nào tôi
cũng gọi điện cho Tưởng Nam, nhưng chị đều tắt máy. Tôi đành gửi tin
nhắn, nhưng lại thấy chẳng có gì để nói. Tôi cũng nhớ Bạch Lâm. Tôi gọi
điện cho Trần Hữu Dung hỏi Bạch Lâm đã quay lại công ty chưa. Trần Hữu
Dung nói chưa, còn nói phòng nhân sự đã có tin đồn Bạch Lâm được điều
lên tổng công ty ở Thượng Hải rồi. Những lúc buồn tôi lại nhớ đến Bạch
Lộ, không biết bệnh của em đã đỡ chưa? Em và cậu bạn học kia còn tiến
triển nữa không? Em còn nhớ tôi không?

Cứ vậy qua mười mấy ngày, trời đã bắt đầu nóng lên. Một buổi trưa thứ

Bảy cuối cùng trước mùng 1 tháng Năm, tôi bất ngờ nhận được một cú điện
thoại. Nhạc chuông là bài “Lam liên hoa”, khi đó tôi đang nằm ngủ trên
giường, nghe giai điệu này vang lên liền nhảy bật dậy. Là điện thoại của
Bạch Lộ?! Tôi nhanh như chớp chộp lấy điện thoại ấn nút nghe, đầu bên kia
vang lên một giọng nam giới xa lạ: “A lô! Xin hỏi anh có phải Triệu... Triệu
Cản Lư không?”

“Vâng!” Tôi đáp, đầu óc vẫn mù mịt. Đây rõ ràng là số điện thoại của

Bạch Lộ mà, sao người gọi lại là nam giới?

“Ừm...” Người ở đầu dây bên kia thấy tôi xưng là Triệu Cản Lư, im lặng

một lúc mới nói: “Tôi là Dương Phong, là bạn học của Bạch Lộ...”

Hai chữ “Dương Phong” vừa lọt vào tai đã khiến tim tôi nặng trĩu. Bà nó

chứ, cậu dùng điện thoại của Bạch Lộ gọi cho tôi là có ý gì? Huênh hoang
hả? Đang rầu cả lòng, tôi lại nghe tên Dương Phong kia nói: “Ngày mai anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.