ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 89

vậy, cuộc sống của em sẽ không chấm dứt thế này chứ? Lẽ nào vì tôi quá
xui xẻo, nên vừa gặp đã hại em ra thế này? Lòng rối bời, tôi chợt nhớ đến
Bạch Lâm. Tôi có nên gọi điện thoại cho nàng không? Mẹ kiếp, chắc chắn
là nên. Vừa rồi bác sĩ còn hỏi bệnh án của Bạch Lộ mà, nếu Bạch Lộ có
bệnh tật gì, Bạch Lâm chắc chắn biết.

Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại ra, gọi cho Bạch Lâm.

“A lô! Tiểu Triệu à?” Giọng nói dịu dàng của Bạch Lâm lần nữa vang

lên bên tai tôi.

“Vâng…” Tôi do dự đôi chút, nói: “Bạch Lâm, giờ tôi phải nói với chị

một chuyện, chị nghe xong chớ cuống lên, cũng đừng sợ nhé.”

“Chuyện gì thế?” Bạch Lâm hỏi, sững lại giây lát, rồi từ đầu bên kia

nàng hét lên thất thanh: “Có phải Bạch Lộ xảy ra chuyện gì không? Nó sao
rồi? Nó sao rồi?”

Tôi vừa nghe vậy là biết ngay sức khỏe của Bạch Lộ vỗn đã có vấn đề.

Nếu không Bạch Lâm không thể lập tức đoán ra ngay em mình xảy ra
chuyện.

“Cô ấy đột nhiên bị ngất, giờ đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện.”

Tôi hạ giọng nói.

Bạch Lâm kêu lên thảng thốt, giọng hoảng loạn. Tôi bỗng nhớ lại tình

cảnh trong thang máy đêm đó, khi ấy nàng cũng hét lên thất thanh thế này.

“Con bé sao rồi? Bạch Lộ không sao chứ? Hai người đang ở đâu? Bệnh

viện nào? Giờ tôi đến ngay đây, đến ngay đây…” Tiếng nấc nghẹ ngào của
Bạch Lâm truyền đến tai tôi từng hồi. Lòng tôi không ngăn nổi xót xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.