“Hai người rốt cuộc đang ở bệnh viện nào?” Bạch Lâm không thấy tôi trả
lời, liền quát lên hỏi. Nghe tình hình, ở đầu dây bên kia chắc nàng đang
khóc rồi.
“Bệnh viện Hiệp Hòa,” tôi đáp, khựng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Ở đây
tận Thượng Hải mà. Chị yên tâm, tôi sẽ giúp chị chăm sóc cô ấy.” Còn chưa
nói hết câu, Bạch Lâm đã ngắt máy. Trước khi điện thoại bị ngắt, tôi nghe
loáng thoáng những âm thanh hỗn tạp từ đầu bên kia.
Không phải Bạch Lâm định sẽ đến đây thật chứ? Tôi thầm nhủ: Xem
đồng hồ, đã bảy rưỡi. Tôi ôm điện thoại trong lòng, bắt đầu sốt ruột chờ
đợi.
Một lát sau, có cô y tá từ phòng cấp cứu bước ra, tôi vội vàng chạy tới
hỏi: “Thế nào rồi ạ, thế nào rồi?” Y tá nói: “Anh là người nhà bệnh nhân?”
Tôi thoáng do dự, gật gật đầu. Cô y tá nói tiếp: “Bệnh nhân có vấn đề về
tim, vừa cấp cứu xong, giờ hô hấp và mạch đập đều có rồi, nhưng vẫn rất
yếu, phải chuyển tiếp vào phòng điều dưỡng đặc biệt để tiếp tục theo dõi.”
“Cô ấy sẽ không sao chứ?” tôi hỏi. Cô y tá gật đầu, rồi lập tức chạy đi
thông báo cho phòng điều dưỡng đặc biệt. Không lâu sau, một giường cấp
cứu được đẩy sang. Sau đó rất nhiều bác sĩ y tá cùng đẩy chiếc giường về
phòng điều dưỡng đặc biệt. Tôi theo sát họ mấy bước, rồi bỗng thấy chân
mềm nhũn, tôi khuỵu xuống đất.
18.
Tới tận khi ngồi đợi bên ngoài phòng điều dưỡng đặc biệt, tôi vẫn cảm
thấy suy nhược lạ thường. Vốn cứ nghĩ chuyện thế này chỉ có thể xảy ra
trong phim truyền hình hoặc mấy tiểu thuyết rẻ tiền, trên đời làm gì có
nhiều bất hạnh đến thế? Nhưng khi ôm Bạch Lộ ngất lịm trong lòng, tôi
mới thực sự cảm nhận được hóa ra sinh mệnh con người mong manh đến