ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 95

Một lúc sau, nàng phủ phục xuống, khe khẽ gọi tên Bạch Lộ: “Tiểu Lộ

ơi, Tiểu Lộ!” Bạch Lộ đương nhiên không thể trả lời.

Bạch Lâm gọi mấy tiếng, trên mặt bắt đầu xuất hiện những giọt nước

mắt, nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi, nàng cũng cứ hết lần này đến lần khác
đưa tay gạt đi. Tôi đứng bên cạnh mà xót xa, chỉ muốn ôm lấy Bạch Lâm
vào lòng an ủi vài câu. Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh lại mở ra, tôi quay đầu
lại nhìn, thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước vào, bất giác
ngây người.

Người đàn ông bước vào, đi thẳng tới bên Bạch Lâm, đưa tay khẽ vỗ vai

nàng, nói: “Lâm à, em khóc gì chứ, Tiểu Lộ không sao rồi mà.”

Bạch Lâm nghe tiếng liền quay người lại, đột nhiên gục đầu trên vai

người đàn ông ấy, òa khóc tức tưởi.

Sặc! Khi thấy gã đàn ông đó bước vào, tôi đã có ngay dự cảm chẳng

lành; khi gã vỗ về Bạch Lâm, tim tôi đập liên hồi; khi gã gọi Bạch Lâm hai
tiếng “Lâm à”, tôi đã thấy ngay đại sự bất ổn; nhưng khi Bạch Lâm gục đầu
vào lòng gã, thì tôi gần như mất hết khí thế lâm trận! Dường như có một
cây chùy lớn vô hình giáng mạnh xuống lồng ngực tôi, đầu tôi ong ong,
lòng chỉ quanh quẩn một câu hỏi: Gã đàn ông này là ai? Gã là ai? Vì sao
Bạch Lâm có thể gục vào lòng gã mà khóc? Vì sao?

Lòng tôi đang cuộn sóng thần ngất trời, bên giường bệnh, gã đàn ông xấu

xa kia vẫn ra sức vỗ về Bạch Lâm: “Lâm à, Tiểu Lộ vẫn ổn đấy thôi? Đừng
khóc, đừng khóc nữa!”

Tôi đứng bên nhìn mà suýt nữa muốn nhảy vào vặn cổ thằng cha ấy. Mày

này! Con mẹ mày dám cả gan cướp vai cướp lời của ông (còn cả Bạch Lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.