ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 97

trai hay họ hàng gì đấy của Bạch Lâm. Nhưng câu giới thiệu của nàng đã
cắt đứt luôn niềm hy vọng cuối cùng của tôi, ha ha, bạn học? Muộn thế này,
có thể lặn lội xa xôi như thế đưa Bạch Lâm đến Thượng Hải, chắc chắn
không phải bạn học bình thường! Còn nữa, bộ dạng Bạch Lâm lao vào lòng
người ấy, rồi thái độ của Bạch Lâm, không thể sai được, gã này chính là
“người tình” của nàng! Tôi thấy đầu óc ong ong, lòng dạ lộn tùng phèo, chỉ
muốn ộc máu, tiếp đó nàng nói những gì, tôi đều không nghe rõ. Tôi muốn
nói câu gì đó, nhưng cổ họng cứ bị nghẹn, không thốt nổi nên lời. Tôi cố
nặn ra một câu, rồi quay người đi thẳng. Tôi nói câu gì nhỉ? “Tôi không sao,
tôi đi trước đây.” Hay là: “Bạch Lâm, tôi hận chị!” Tôi cũng không nhớ
nữa!

Chương 4: Dưới ánh trăng Trung thu


19.

Tôi đi rất nhanh, như chạy trốn khỏi bệnh viện. Lồng ngực ứ nghẹn

những đố kỵ, ghen ghét, và cả đau đớn. Hình ảnh ban nãy như ăn sâu vào
trái tim tôi, có xua đuổi thế nào cũng không biến mất. Vẻ ngoan ngoãn, dựa
dẫm của Bạch Lâm đối với gã đàn ông đó, ánh mắt nàng, nếu như ánh mắt
đó nhìn về phía tôi, tôi hẳn sẽ hạnh phúc nhường nào! Đáng tiếc là, người
nàng nhìn chẳng phải tôi, trước nay nàng chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt
rung động đó. Tôi vừa chạy vừa nghĩ.

Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài là màn đêm mát rượi. Vầng trăng sắp tròn

treo lơ lửng giữa tầng không, ánh trăng chiếu xuống như mang theo cả nỗi
cảm thương trong từng tia sáng. Tôi bất giác bước chậm lại, cũng không
hiểu mình đang đi tới đâu. Chỉ là mơ màng rời khỏi bệnh viện, đi ra đường
lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.