ĐIỀU TRỊ BỆNH TẬN GỐC NĂNG LỰC CỦA TÂM BI MẪN - Trang 64

loại khổ này qua sự lý luận phân tích. Sự khổ vì biến hoại, ám chỉ đến những
niềm vui thích giả tạm mà chúng ta đang có, những vui thích này không tồn tại
lâu, và khi chúng ta cố làm cho chúng được tồn tại lâu dài thì chúng chuyển
thành [những khổ đau thuộc phạm trù] khổ khổ.

Với những vui thích tạm bợ mà chúng ta đang thụ hưởng, chúng ta gán tên gọi
“vui thích” cho một cảm giác vốn thật sự là khổ đau. Vì bản chất khổ đau của
cảm giác này không dễ nhận biết như những khổ đau dạng thô [thuộc phạm trù
khổ khổ], nên chúng ta gán cho nó cái tên gọi là “vui thích” và nó liền xuất hiện
trước mắt ta như thể là vui thích. Tuy nhiên, khi sự vui thích giảm xuống thì sự
khổ đau tiềm ẩn bắt đầu hiển lộ. Sự tiếp tục một hành động - cho dù đó là ăn
uống, đi lại, nằm ngồi hay ngủ nghỉ - chỉ càng làm tăng thêm nỗi khó chịu. Sự
khổ đau càng trở nên dễ nhận biết hơn và ta cảm nhận ít hơn những gì ta đã gọi
tên là “vui thích”. Sự vui thích không hề tự có, chỉ có những gì mà ta đã gán cho
tên gọi là “vui thích”. Chúng ta đặt tên “sự vui thích” trên một nền tảng không
thuần túy vui thích mà thực chất chỉ là sự khổ đau không được nhận biết.

Ví dụ, khi chúng ta bị đau, nếu hôm nay ta ít đau hơn hôm qua, ta nói rằng cảm
thấy khỏe hơn, nhưng không có nghĩa là ta hoàn toàn không còn đau. Chỉ là cảm
giác đau được giảm bớt. Chúng ta gán đặt tên gọi “hạnh phúc” cho cảm giác khó
chịu đang được giảm bớt của bất kỳ vấn đề nào mà chúng ta đang phải đương
đầu, nhưng nền tảng mà chúng ta dựa vào để gán đặt tên gọi “hạnh phúc” không
phải hoàn toàn không có vấn đề. Chúng ta vẫn còn có bất ổn, nhưng đã giảm bớt
đi. Những niềm vui thích giả tạm trong cõi luân hồi cũng giống hệt như vậy.

Khi ta ngồi, nếu ngồi càng lâu ta sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn, mệt mỏi hơn.
Sự khó chịu đó không bao lâu sẽ trở nên dễ dàng nhận biết, và đến khi nó trở nên
không thể chịu đựng được nữa, ta đứng dậy. Vào lúc này, sự khó chịu không thể
kham nổi vì ngồi lâu đó chấm dứt, vì hành động ngồi lâu gây ra nó đã chấm dứt.
Nhưng ngay khi ta vừa đứng lên, hành động đứng cũng lập tức khởi sinh sự khó
chịu của việc đứng. Mặc dù sự khó chịu của hành vi đứng đã bắt đầu ngay tức
thì, nhưng ta không nhận thấy được vì nó còn quá nhỏ nhặt; nhưng khi ta tiếp tục
đứng, sự khó chịu dần dần tăng lên. Sau một thời gian, sự khó chịu trở nên hiển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.