“Hơn nữa còn rất xinh đẹp, thành tích cũng rất tốt, Văn, Lý đều rất “trâu
bò”. Năm đó ở trường dân lập Sư Đại rất nổi tiếng, tính tình vui vẻ hòa
đồng, thân thiết, tóm lại là rất hoàn mỹ.”
Giản Đơn thở dài một hơi: “Cậu nói xem, người ta từ trong bụng mẹ là
cái giống gì vậy?”
Tôi cũng thở dài một hơi: “Cậu nói xem, mẹ người ta, là cái giống gì
vậy?”
No. 55
Lúc trở lại lớp, Dư Hoài và mấy đứa con trai đang tán gẫu về NBA, tôi về
chỗ ngồi, cậu ta không phát hiện ra.
Lão đại, tốt xấu gì việc tôi tức giận cậu cũng có liên quan mà, cậu có thể
đừng nhanh như vậy đã không đếm xỉa gì đến không? Cậu nên biểu lộ ra
một chút lo lắng chứ, ánh mắt né tránh, bày ra bộ mặt tươi cười nói, lúc nãy
là tớ đùa thôi mà, cậu không sao chứ? Đại nhân không chấp tiểu nhân,
chúng ta giảng hòa đi.
Đầu tôi nghĩ rất lâu, chỉ có thể cất bước tiến vào.
Lúc đó, nỗi sầu của tôi bị đẩy lên cực hạn, giáo viên Lịch sử mở sách bắt
đầu thi triển thuật thôi miên, tôi nằm bò lên bàn, nước mắt chầm chậm mà
chảy ra.
Bỗng có cảm giác bản thân cái gì cũng tồi tệ, ai cũng không quan tâm đến
mình, đến cái rắm cũng chẳng phải.
Dư Hoài dùng tay chọc chọc vào cánh tay tôi mấy lần, tôi không thèm
phản ứng, giả vờ là đang ngủ rồi.
Có điều không thể tiếp tục giả vờ được nữa, bởi vì, nước mũi.