ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 131

No. 66

Nếu thời niên thiếu, tôi có Thiên lí nhãn1, có thể dự tính được kết quả

cuối cùng của cuộc tình giữa bố và mẹ, nhất định sẽ ngăn cản không cho họ
gọi tôi là Cảnh Cảnh. Cái tên này, cho đến tận bây giờ, xem ra quá châm
biếm, mỉa mai, cũng quá bất tiện.

“Nhưng mà, thà rằng tin điều đó có tồn tại,” Tôi vỗ vai chị Lạc Chỉ: “tên

thầy bói mù nói đúng rồi, qua được kiếp nạn mới là quan trọng nhất.”

“Em tin cái này hả? Thầy bói còn nói…”

Đột nhiên chị ấy không cười nữa, im bặt đi.

Tôi không biết nội tình, chỉ biết ngẩn người nhìn chị.

“Các vị lãnh đạo, thầy cô giáo, các em học sinh, chào tất cả mọi người,

tôi là Thịnh Hoài Nam lớp 3 năm hai. Hôm nay tôi hết sức vinh hạnh được
đứng ở đây, thay mặt cho học sinh toàn trường có đôi lời phát biểu…”

Khuôn mặt chị ấy ngược sáng, tôi chỉ có thể nhìn thấy nét dịu dàng được

nắng mai khéo léo mạ lên gương mặt chị. Tôi không biết tại sao lại không
dám nói chuyện nữa, âm thanh phát ra từ mic là giọng nói của một nam
sinh, thanh trong, khiến không gian lại càng thêm phần yên ắng.

Cho nên cứ như thế, chúng tôi lại khôi phục lại trạng thái vai kề vai cùng

ngẩn ngơ với những nghĩ suy. Tôi chống cằm, cứ để cho gió nhẹ nhàng vuốt
ve, vỗ về, cảm giác như sắp ngủ luôn được.

Cho đến khi nghe thấy tiếng cười của chị: “Lời thầy bói mà em cũng tin,

cho dù tên là gì đi chăng nữa, tất cả những kiếp nạn cần trải qua cũng sẽ
không thiếu lấy một cái!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.