ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 130

Chị hơi chau mày: “Còn hay chán mà, cũng không phải chính là “Trung

tâm cảnh cảnh” (hết sức trung thành) ư?”

“Tốt gì chứ!” Tôi bĩu môi: “Cái đứng trước chỉ lòng dạ hẹp hòi, cái đứng

sau chỉ con chó trông nhà.”

Chị ấy cười lớn, rất xinh đẹp.

“Thế thì tên chị còn xấu hơn.” Chị ấy chỉ chỉ vào bảng tên trước ngực, tôi

liền tiến lại gần nhìn một chút…

“Lạc…” Tôi có chút ngập ngừng: ‘Chỉ’? Chữ này đọc thế nào nhỉ? Bốn

tiếng à? Vậy thì tên nghe gần giống Lạc Chỉ, bố mẹ nào lại đặt tên cho con
là trí tuệ kém cỏi chứ?

Chị ấy híp mắt lại, khuôn mặt vô cùng nguy hiểm: “Nghĩ cái gì đấy, chữ

thứ hai là thanh ba kìa, giống với “zhi” trong “zhiyao” (chỉ muốn), lại liên
tưởng linh ta linh tinh gì vậy hả, làm gì có mấy kiểu đồng âm kì cục vậy…”

Trong lúc cười mỉa, tôi liền nghĩ tới: “Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất,

sinh vu Hoài Bắc tắc vi chi” (Quýt ở Hoài Nam mới đáng là quýt, quất ở
Hoài Bắc mới đáng là quất). Bao nhiêu kiến thức văn học… đúng là chữ
thầy trả thầy mà…

Nhưng mà, dù thế nào đi chăng nữa thì chữ “Chỉ” cũng không hề có ngụ

ý tốt gì. Tôi hỏi chị tại sao, chị lại cười, nói mẹ là người phương Nam, ở
nhà trước đây vốn có một vườn quýt, bởi vậy định đặt tên là Lạc Quất, cuối
cùng bị tên thầy bói mù cố sửa thành như thế này, nói là để tránh kiếp nạn.

Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Chị đồng ý à?”

Chị làm mặt xấu: “Chị muốn nói “No”, nhưng mà biết làm sao khi răng

còn chưa mọc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.