ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 136

Cậu ta dùng ngón trỏ chỉ vào câu 1 trong tờ đề của tôi: “Tôi nói cái này,

chuyển động phương ngang, hình parabol, góc hợp bằng 0, cậu nghĩ cái gì
vậy hả?”

Tôi lấy tẩy ra tẩy sạch, nói: “Biết rồi, cảm ơn!”

Cậu ta nhất quyết ngồi bên cạnh tôi, hình như vừa chạy bộ xong, đầu ướt

đẫm mồ hôi, trong tay vẫn còn cầm khăn lau.

“Cậu sao thế?”

“Không có gì.”

“Cậu nhất định có chuyện gì rồi.”

“Tôi nói rồi, không có gì cả.”

Cậu ta nheo mắt lại nhìn tôi: “Tôi lại chọc tức cậu à?”

Chẳng liên quan gì đến cậu hết. Đúng, là cậu động chạm đến tôi đấy, cậu

nghĩ cậu là ai… trong lòng tôi nghĩ đến n đáp án, vẫn không tài nào có thể
giải thích được: Tại sao tôi từ một cô bé hoạt bát chạy loăng quăng trong
buổi sáng sớm nay lại có thể biến thành bộ dạng hiện giờ – một con nhóc
câm như hến, chăm chỉ phấn đấu học hành…

Nhưng IQ đã đốt cháy tro tàn thành đốm đỏ.

“Đúng rồi!”, tôi lấy máy ảnh ra: “Sáng nay tôi chụp được mấy tấm hình,

đều là tiện tay chụp lại thôi, kết quả có một tấm của cậu, một tấm cậu đứng
cùng một cô gái xinh đẹp nữa, cậu chờ chút nhé, tôi tìm cho cậu xem…”

Cậu ta lập tức hưng phấn: “Thật hay đùa đấy? Nào, mau mau cho tôi xem

với!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.