ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 149

Chỉ là tôi, ban nãy, lúc làm loạn, thật sự đã túm chặt được tay áo của cậu

ấy.

Trong nháy mắt, đã bị kẻ vội vàng đào tẩu, né đòn của tôi – cậu ấy, dứt ra

rồi.

Tôi cọ ngón trỏ và ngón cái, ở giữa còn lưu lại chút cảm giác mềm mại

của vải áo sơ mi, có chút ấm áp, có lẽ chỉ là ảo giác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.