Chỉ là tôi, ban nãy, lúc làm loạn, thật sự đã túm chặt được tay áo của cậu
ấy.
Trong nháy mắt, đã bị kẻ vội vàng đào tẩu, né đòn của tôi – cậu ấy, dứt ra
rồi.
Tôi cọ ngón trỏ và ngón cái, ở giữa còn lưu lại chút cảm giác mềm mại
của vải áo sơ mi, có chút ấm áp, có lẽ chỉ là ảo giác?