ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 168

Tất cả những điều này đều được phủ lên một lớp màu trắng mờ đục. Tựa

như bạn đã đến được thiên đường, nhưng lại không bị lóa mắt. Bạn giả vờ
mình đang làm bài nhưng trên thực tế thì ngòi bút lại không để trên mặt
giấy, chỉ là để có bộ dạng bận làm bài như những người khác, né tránh ánh
mắt của giáo viên coi thi, sự tôn nghiêm đang rất nguy cấp cần phải cứu
giúp… Mặc dù là như thế nhưng lớp màu trắng vẫn còn ở trong tầm mắt
của bạn mà chớp lên, rất lâu không chịu biến mất.

Đợi, nghe, suy nghĩ đều ở ngoài bài thi, sự trống rỗng khó chịu đó rất lâu

cũng không có thay đổi, nằm ở trên bàn cũng không che đậy đi được. Thời
gian đều nằm ở ngòi bút của người khác, chỉ riêng mình bạn đã bị lãng
quên.

Chỉ riêng mình bạn đã bị lãng quên.

No. 83

Tất cả những môn học đều kết thúc vào buổi chiều hôm đó, cuối cùng tôi

cũng đợi được tiếng chuông cuối cùng. Rõ ràng cần có nhiều thời gian hơn,
lại không muốn suy nghĩ đến cách giải của mấy đề thi kia, thà rằng nhanh
chóng tuyên bố tử hình để tôi chết luôn cho xong.

Tôi đứng dậy, vươn vai người, quay lại nhìn thấy Dư Hoài với Lâm

Dương vừa thu dọn sách vở vừa đang bàn luận cái gì đó, Dư Hoài chìa tay
phải ra, giơ ngón tay cái lên, khoa tay múa chân.

“Luồng khí không phải là bay lên thành khí lưu sao, ngón tay cái chỉ

hướng lên trên, bốn ngón còn lại sẽ gập lại, khí lưu sẽ ngược với chiều kim
đồng hồ, cho nên là hướng Tây Bắc mà!”

Lâm Dương lắc đầu: “Đương nhiên tớ biết luồng khí là cái gì, nhưng cái

đề đó rõ ràng là cao thế chuyển thành luồng khí.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.