ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 169

Hai người bọn họ vẫn còn đang tranh luận, tôi không có lời nào để nói,

môn cuối cùng là môn Địa lý, sau bài thi này sẽ cùng với bọn họ say
goodbye, có cái gì mà để thảo luận chứ?

Dù sao đi chăng nữa thì cũng đã kết thúc rồi.

Dư Hoài nhìn thấy tôi, bỏ dở cuộc nói chuyện với Lâm Dương, quay

người rất nhiệt tình mà vẫy tay với tôi.

“Thi thế nào rồi?” Trước khi cậu ấy mở lời, tôi đã nhanh chóng hỏi trước.

Cậu ấy nhún nhún vai: “Làm gì có chuyện gì chứ, vẫn ok. Cậu…”

Trước khi cậu ta nói “thì sao”, tôi liền cười hỏi Lâm Dương: “Cậu nhỏ,

cậu thì sao?”

Lâm Dương lại đỏ mặt, tôi cười ra tiếng, cậu ta rất nhanh liền phản ứng

lại, luôn nhét tay trong túi, lông mày nhếch lên nhìn Dư Hoài, rồi lại nhìn
tôi.

“Từ lúc nào tớ đã trở thành cậu nhỏ của “hai người các cậu” rồi?”

“Hai người các cậu” nói rất chuẩn, tôi nghe xong tim lộp bộp một tiếng,

giống như không cẩn thận lỡ lời nói ra điều thật lòng mà bản thân không
dám thừa nhận.

Dư Hoài nhấc chân lên muốn đá Lâm Dương, nhưng lại bị tay Lâm

Dương nắm được hất đi. Hai người bọn họ liền bắt đầu liều mạng lôi lôi kéo
kéo đối phương đè xuống đất, hai thằng con trai lớn đầu uốn bên này ẹo bên
kia, tôi nhìn không nổi.

Nhìn rồi lại nghĩ sai lệch.

Cuối cùng các bạn ở lớp 1 nháo nhào vào phòng học, lúc Dư Châu Châu

bình thản ngồi vào chỗ, tôi ho khan một tiếng. Lâm Dương lập tức đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.