ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 235

Đến khi trước khi tôi đi ngủ, bố tôi vẫn chưa trở về, lúc tôi nằm trên

giường, mẹ tôi gọi điện đến. Nhưng tôi không bắt máy. Màn hình điện thoại
nhấp nháy, hiện lên hai chữ “Mama”, sau đó cuối cùng cũng dừng lại.

Tôi ngủ rất ngon, có lẽ là vì khóc mệt quá. Lúc nửa đêm, trong mơ màng

nghe thấy tiếng động trong phòng khách, bố tôi về.

Có lẽ là uống say rồi. Cô Tề ra đón ông, không biết bố tôi đang nói nhảm

cái gì, không biết có nói điều không nên nói không, không biết có nhắc đến
người không nên nhắc không, không biết có nhớ đến quá khứ trước kia
không, tôi không biết được.

Tôi nằm mơ, mơ thấy bản thân.

Nói chính xác là mơ lúc tôi năm tuổi, mặc một váy cotton liền màu xanh

nhạt mà hồi bé thích nhất, ở ngực thêu một bông hoa trắng, cành nghiêng
nghiêng từ ngực mà vắt qua, nở rộ ở nút cài cổ áo. Bố tôi dắt tôi, đi qua cửa
nhà trên con đường dốc gồ lên ở dương gian. Lúc đó, ông nội và bà nội vẫn
còn đang tiến hành chính sách ngăn cấm đôi uyên ương mệnh khổ này, nhà
tôi ở khu động thiên*. Theo lời của bố tôi, hàng xóm đều là những người sa
cơ thất nghiệp, trẻ con cần phải trông chừng cẩn thận, nếu không thì bất cứ
lúc nào cũng có thể bị “thất lạc” vào bao bố trên xe tải.

Tôi bị hạt cát làm mờ mắt, vừa dụi vừa hỏi ông chúng ra đi đâu.

Ông nói, hai bố con mình đi đón mẹ tan làm, sau đó đi công viên chụp

ảnh với Ninja rùa.

Tôi cười đặc biệt rực rỡ, thoạt nhìn có chút vô tư.

Bố hỏi, Cảnh Cảnh, con có vui không?

Tôi trả lời: “Vui lắm ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.