ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 242

Tôi nghĩ, tôi lúc này mặt cũng đỏ đến mức có cảm giác “quá trình”.

“Thôi, không đùa nữa!” Tôi thế mà lại đứng trước mặt cậu ta giống như

một người nông dân thật thà xoa nắn tay: “Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, là,
liên quan đến…”

“Liên quan đến cháu trai của tớ hả?”

“Vớ vẩn!” Tôi gấp đến độ rống lớn một tiếng, lớp 2 có đám người “soàn

soạt” quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi. Từ trong tiêu điểm tôi lôi kéo ống
tay áo đồng phục của cậu ta nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa buồn bực,
tên này không phải là thành tích rất tốt à, sao lại ngốc như vậy?

Sau lưng có mấy tên con trai ở đằng xa hét “Lâm Dương, cậu có ăn cơm

không đấy?”. Có lẽ cái mà họ nhìn thấy đều là hình ảnh Lâm Dương cùng
với một cô gái phát rồ tay nắm tay chạy như điên.

No. 118

Lúc đi vào nhà ăn, tôi nhìn thấy biển người *** cuối cùng thở ra hơi.

Trước kia tôi luôn cùng với Giản Đơn và β cùng ăn cơm chung; số lần

đến nhà ăn không tính là nhiều, vì ba chúng tôi đều cảm thấy cơm ở nhà ăn
không ngon. Chúng tôi thích trước khi vào tiết học cuối cùng sẽ lén lút gọi
điện cho cửa hàng nhỏ xung quanh trường học và quầy thịt xiên nướng mua
đồ ăn, sau đó đến buổi chiều thì chạy ra hàng rào sân vân động của trường,
cùng với cô bán hàng rong ở bên ngoài hàng rào đó một tay đưa tiền một
tay mua đồ ăn.

Lúc đồ ăn được đưa từ ngoài hàng rào vào, β đột nhiên lau nước mắt.

“Mẹ nó, đúng là giống như thăm tù vậy.” Cô ấy thút thít nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.