ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 245

thức ăn trong tay đánh rơi trên sàn vỡ thành từng mảnh, hai người liền đến
đoạn “Em nghe anh giải thích”, “Tôi không nghe”

Có điều, chiến thuật theo dõi này của Lâm Dương thật sự là chẳng ra làm

sao cả.

Tôi cố gắng lờ đi, chuyện càng chẳng ra làm sao tối hôm qua mà tôi đã

làm.

Tôi đang nghĩ linh tinh, Dư Châu Châu đã ngồi yên vị ở chỗ đó cúi đầu

ăn cơm rồi. Phía sau cô ấy có một cô gái lạnh như băng, bưng đĩa thức ăn
ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Là cô gái lần trước chủ động nói chuyện với tôi nhưng căn bản là không

quen biết, tôi còn nhớ lần cô ấy có nói tên của mình rồi, nhưng bây giờ tôi
quên mất tiêu rồi. Xấu hổ quá đi. Tôi quyết định lần sau có cơ hội sẽ hỏi
thăm một chút.

Cơ hội rất nhanh liền đến rồi.

Lâm Dương bưng đĩa thức ăn ngồi xuống, ánh mắt đưa về hướng sau cái

cột lại nhanh chóng đưa trở về, vẻ mặt bình tĩnh như nước.

“Cô gái ngồi bên cạnh Dư Châu Châu là ai vậy?”

Tôi hỏi xong vấn đề này, mặt Lâm Dương đã ghim vào hộp cơm rồi.

“Cậu…”

“Phải, tớ đều nhìn thấy rồi.”

Lâm Dương lúng túng đem đĩa cơm đẩy đến trước mặt tôi: “Tớ không

biết là cậu có thích ăn thịt hay không, hai mặn hai chay, cậu ăn thử đi.”

“Cảm ơn cậu nhỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.