ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 268

Nói còn chưa dứt, mặt mũi của Dư Hoài lại tối sầm lại.

“Nhưng mà, tớ không muốn lại phải đổi chỗ nữa đâu! Như một con chó

hoang vậy, mất mặt chết đi được!”

Tôi nghĩ tôi có thể đoán được câu trả lời của Dư Hoài là gì.

“Vậy chúng ta mãi ngồi cùng bàn nhé!”

Trận nổi giận lôi đình của mẹ Dư Hoài lúc này đã phát huy tác dụng. Cô

giáo chủ nhiệm trán đầm đìa mồ hôi vừa về lớp đã cắt ngang tiết tự học,
trước ánh mắt đầy thích thú của tất cả mọi người, Trần Tuyết Quân ôm
đống đồ đạc của mình đứng dậy, đi qua dãy bàn học, ngồi xuống cái bàn
đơn bên cạnh bục giảng.

Chỗ ngồi mới tồn tại này như một nỗi ô nhục của cả lớp.

Cậu ấy cuối cùng không bao giờ cần bạn cùng bàn nữa, giống như chỗ

ngồi đơn đó vậy, còn gần bục giảng hơn cả dãy bàn đầu. Để tránh che mất
tầm nhìn của các bạn khác, chỗ ngồi này được xếp đặc biệt nghiêng, ở dưới
chiếc ti vi nằm ở góc trái trên cùng của phòng học, nghiêng đến mức gần
như không nhìn thấy bảng. Có lẽ chủ nhiệm thấy Trần Tuyết Quân cũng
không cần nhìn bảng nữa.

Trần Tuyết Quân ôm một đống đồ linh tinh, hết cái lọ đến cái chai, vừa đi

được một bước đã bị ngáng chân ngã bổ nhào, tất cả đồ đạc của cô ấy rơi
bừa bãi ra đất. Dư Hoài lúng túng không biết làm sao, liền đứng dậy nhặt
giúp cô ấy. Vừa khom lưng xuống đã nghe thấy tiếng đằng hắng bất mãn
ngoài cửa ra vào, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ của mình, khuôn mặt đau
khổ tột cùng.

Sau đó, Trần Tuyết Quân không hề nói với Dư Hoài một câu nào, cũng

không hề nói bất cứ một lời nào với những bạn cùng lớp khác. Năm tháng
sau, trước khi thi giữa kì, tất cả mọi người đều tham gia kì thi chạy toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.