ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 270

“Không phải cậu đã nghe hết rồi à?” Dư Hoài liếc nhìn tôi: “Tôi biết bà

sẽ cằn nhằn nên luôn nói bạn cùng bàn của tôi là con trai. Dù sao tên của
cậu đọc lên cũng không nhận ra được là trai hay gái. Hôm họp phụ huynh
bà vừa nhìn là đã biết tôi nói dối, bà ấy trước nay đều không thể kìm chế
được lâu, nhất định sẽ lập tức đi bảo với Trương Bình.”

Thảo nào cậu ấy liếc nhìn tôi như vậy, hóa ra tất cả đều có thể suy luận

ra.

No. 138

“Tối qua cậu cãi nhau với mẹ à?”

“Không.”

“Vậy sao cậu lại cắt tóc thành thế này? Xấu chết được.”

“Lúc thấy không vui, tôi thích thế.”

“Vậy cả buổi sáng cậu lầm lầm lì lì như thế là có chuyện gì?” Tôi không

kìm được hỏi cậu ấy.

“Tôi lầm lầm lì lì? Sáng nay tôi chỉ không nói chuyện.”

“Thở hơi ra đã thấy hắc ám, âm u rồi.”

Dư Hoài trừng mắt nhìn tôi, không nói câu nào.

“Vậy… cậu trách tôi đi hóng chuyện khắp nơi khiến cậu mất mặt?”

“Đây là ân oán giữa tôi và Lâm Dương, cậu đừng xen vào.”

Tôi ngẫm nghĩ, Lâm Dương người như thế có lẽ cũng đánh đấm được

lắm, cho nên tôi cũng không lo lắng lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.