ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 381

Sắp tan học thì Dư Hoài về lớp, tôi dọn xong đồ đạc thì tạm biệt cậu ấy đi

về trước, đến cổng trường rồi mới nhớ sáng nay hộp cơm cô Tề mang cho
tôi còn để ở trong ngăn bàn. Tôi liền vội quay lại. Lúc lên tầng, ngẩng đầu
thấy Dư Hoài đang đi xuống, còn cách tôi có một đoạn.

Tôi đang định vẫy cậu ấy thì có một cô gái từ sau lưng cậu ta chạy tới,

chặn cậu ấy lại.

Là Văn Tiêu Tiêu.

Tôi cúi đầu, luồn qua dòng người đang đi xuống để đi lên, bởi vì có quá

nhiều người đi xuống nên tôi chỉ có thể đi rất chậm.

Đúng không phải cố ý mà, không phải.

Lúc lướt qua hai người họ, tôi nghe thấy giọng nhẹ nhàng, ẩn ý cười của

Tiêu Tiêu, vừa bình tĩnh và cũng vừa căng thẳng.

“Hôm nay tớ đi hỏi bạn cùng bàn của cậu cậu đi đâu, không phải tớ muốn

trách cậu đâu, không biết cậu nghe nói những gì rồi, tớ chỉ hi vọng cậu
không hiểu lầm.”

Thật ra tớ không hề nói gì với Dư Hoài mà, Tiêu Tiêu.

“Tớ nghe nói cậu lo ôn thi, tập hát cậu không cần tham gia nữa đâu, tớ

không nói thì cũng không ai để ý đâu. Tớ cảm thấy cậu lúc nào cũng rất
giỏi, cậu… cậu cố gắng nhé, việc ôn thi cần lo trước. Ừm, cố lên nhé!”

Tôi không nghe thấy Dư Hoài đáp gì cả. Dù tôi có đi chậm hơn nữa, bây

giờ cũng không thể không nghe rõ được nữa rồi.

Tâm tư thiếu nữ của Tiêu Tiêu bị chìm trong âm thanh tạp nham ở hành

lang, tôi cũng không biết Dư Hoài có nghe thấy hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.