ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 427

“Từ Diên Lượng cũng giúp đỡ cậu rất nhiều mà! Cậu làm người không

thể không công bằng thế được.”

“Im miệng!” Văn Tiêu Tiêu sắp bị tôi làm cho tức chết rồi.

No. 219

Đến cuối cùng cô ấy vẫn không nói với tôi rằng, cô ấy thích Dư Hoài.

Tôi cũng không nói.

Tôi cảm thấy Dư Hoài đáng được tất cả mọi người yêu mến. Tôi không

nói cho cô ấy biết rằng Dư Hoài vì tôi mới giơ tay hỏi Trương Phong và
cũng không nói rằng không chỉ có lúc tôi cầu cứu cậu ấy thì cậu ấy mới
giảng bài cho tôi. Mọi người đều đã biết cậu ấy tốt rồi, tôi muốn giữ lại con
người tốt đẹp hơn của cậu ấy cho riêng mình.

Hoặc là tôi khiêm tốn như thế chỉ là vì trong lòng tôi không nắm chắc cậu

ấy tốt như vậy là vì con người vốn dĩ của cậu ấy đã lương thiện và khẳng
khái hay là vì tôi.

Tôi chụp ảnh cho cô ấy, bên trong có rất nhiều bức đều là Văn Tiêu Tiêu,

góc nghiêng nhìn rất đẹp, cũng có những bức ảnh như vả vào mồm trông rất
khôi hài. Văn Tiêu Tiêu chỉ bức ảnh xấu đó hỏi tôi có phải là cố ý không,
tôi giả vờ như chẳng hiểu ý gì.

“Cậu biết chụp ảnh, thật ghen tị.” Cô ấy ngưỡng mộ.

“Cậu biết đánh đàn mà, giỏi hơn tớ nhiều. Tớ thế này tính là gì chứ, ai mà

chẳng biết chụp ảnh, còn đánh đàn thì không phải ai cũng biết.”

“Hồi nhỏ, vì không chịu tập đánh đàn cho tốt, tớ chẳng có chút hứng thú

nào với đánh đàn cả. Nhưng mà, một lớp học ngốn tận 200 tệ, tớ không
dám lãng phí tiền như vậy, bố mẹ tớ cũng không giàu sang gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.