ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 428

“Nhưng bây giờ thì hết khổ rồi! Cậu bây giờ giỏi biết bao.”

“Tớ cảm thấy được làm những điều mình thích vẫn là tốt nhất.” Văn Tiêu

Tiêu lắc đầu.

Chúng tôi cứ ngồi ở chỗ đó như vậy, câu được câu chăng nói chuyện hết

một tiết học, cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên. Văn Tiêu Tiêu bắt
đầu sợ bản thân cúp một tiết học có bị Trương Bình mắng hay không, tôi
nói với cô ấy, là tôi phụng chỉ của thầy đến an ủi cô ấy.

“Vì cuộc thi này cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức, cuối cùng kết quả lại

làm người ta bực bội. Bọn tớ đều hiểu là bọn tớ chưa nỗ lực. Thế nhưng,
mọi người đều ghi nhớ những nỗ lực của cậu trong đầu! Cậu xem, tớ chính
là chú chim bồ câu hòa bình của lớp 5. Khăn giấy mà cậu dùng để chùi
nước mũi là tớ lấy của Dư Hoài đó.”

Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, đỏ mặt cười nhưng cũng rất tươi tắn.

Không phòng bị bị tôi chụp lại khoảnh khắc đó.

“Cậu làm gì đấy? Tớ vừa mới khóc xong, xấu chết được!”

“Chẳng xấu tẹo nào! Thật đó, cậu xem đi!”

Cánh cửa cầu thang khu hành chính, mặt trời đang lặn về tây lúc này tà tà

chiếu xuống, khiến cả khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu như đóa hoa đào. Cô gái
trong bức ảnh không biết vì sao cười đến đẹp như vậy, thật đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.