thường sẽ tưởng tượng đến cuộc sống của giới thượng lưu, như thế sẽ có
động lực để học tập hơn.”
Mẹ tôi im lặng rất lâu rất lâu.
“Cảnh Cảnh, con cảm thấy bố và mẹ đang bạc đãi con trên phương diện
tinh thần à?”
Lúc chúng tôi ra khỏi quán, bỗng nhiên một trận tuyết rơi lớn, mới có
mười phút mà trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết dày rồi.
Bố tôi gọi điện tới, hỏi tôi ăn uống xong chưa, nên về nhà sớm một chút,
những ngày tuyết lớn tai nạn giao thông thường xảy ra nhiều, dặn mẹ tôi
nên lái xe cẩn thận.
“Tôi muốn ở với con gái một lúc, không cần ông phải lo lắng.”
Tôi đang nói chuyện với bố thì nghe thấy mẹ tôi ở bên cạnh vừa lái xe
vừa vứt lại những câu như thế, tôi lập tức che Ioa điện thoại lại, nói hai ba
câu rồi cúp điện thoại
“Bố thật sự lo lắng cho sự an toàn của cả hai mẹ con mình mà mẹ!”
Me tôi cười lạnh hừ một tiếng.
Trên đường gần như chẳng có xe cộ qua lại, mẹ tôi lại lái xe rất chậm. Mẹ
nói, bây giờ ở đây vắng vẻ như thế có khả năng là do mấy con đường lớn ở
bên kia xảy ra tai nạn nên xe mới không đi được.
Xuyên qua cửa kính, tôi nhìn thấy bên kia đường có rất nhiều người đang
đứng trong màn tuyết rơi đợi xe buýt. Nhìn đội quân đông nghịt thế này
chắc là đã đợi rất lâu rồi mà xe vẫn chưa tới.
Bỗng dưng tôi cảm thấy nên làm chút chuyện tốt, thế là nịnh nọt mẹ tôi
bảo bà dừng xe ở điểm xe buýt kia.