ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 440

“Nhà ăn đông quá.” Tôi giải thích.

Dư Hoài chau mày: “Thế thì cũng không được chỉ ăn cookies, cậu không

sợ bị nghẹn chết à?”

Ánh mắt tôi đều bị hai sợi tóc phất phơ trong gió của cậu ấy mê hoặc rồi,

khó lòng có thể tập trung lực chú ý.

“Hả? À, không bị nghẹn đâu, tôi có mang theo nước nóng rồi.”

Cậu ấy bị giọng điệu của tôi làm cho vui vẻ: “Không đùa nữa. Tôi và

Lâm Dương sẽ đến quán ăn đối diện trường ăn cơm, cậu cùng đi đi.”

Tôi không thể không nói thật: “Tôi muốn dành thời gian này để xem lại

sách, không ăn bữa này thì cũng chết đói được.”

Không được nói là tôi có ôm chân Phật cũng không có tác dụng!

Ánh mắt của tôi lộ ra sự hung ác trong lòng, lời nói vừa đến miệng Dư

Hoài bị tôi lườm liền nuốt trở lại.

“Nhưng tôi có nói với cậu là muốn mời cậu ăn cơm để đáp tạ cậu mà! Tối

hôm qua cuộc thi đã có kết quả rồi, cậu không muốn biết à?”

“Hả? Thật á?”

Lâm Dương đằng sau Dư Hoài tiến lên, gật đầu cười với tôi.

“Thế cậu thi thế nào?” Tôi vội vàng hỏi.

“Vừa đi ăn cơm vừa nói, đi thôi!” Dư Hoài không nói lời nào liền kéo tôi

ra ngoài.

Vì hôm nay thi nên giờ nghỉ trưa khá lâu, cổng trường không đóng. Tôi

đi đằng sau hai bạn nam cao to, trên đường đi nhận được đủ các loại ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.