ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 45

Tôi nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại trong phòng, bố tôi đang ở trong

phòng khách xem ti vi, chắc sẽ không nghe thấy.

Tôi bấm số, vừa bấm xong thì đầu bên kia đã nhận rồi.

“Xin chào.” Nghe giọng nói của mẹ tôi có vẻ rất có tinh thần. Nhưng tôi

cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ điện thoại của mẹ tôi không hiện tên sao, người
gọi điện không phải là bố tôi thì chỉ có thể là tôi, vì sao mẹ tôi lại nói là
“Xin chào”?

“Mẹ?”

Đầu dây bên kia dừng một lúc rồi nói: “À, là mày à.”

Hóa ra bà đang đợi điện thoại của khách hàng, điện thoại vừa vang lên,

liền bắt máy, không xem người gọi đến là ai.

“Sao thế, có chuyện gì?”

Tôi chần chừ mãi, cuối cùng nói lời xin lỗi với bà: “Mẹ, hôm nay, là con

không đúng, con…”

Bà ngắt lời tôi: “Được rồi, được rồi, trẻ con thì hiểu cái gì, nếu là vì

chuyện này thì khỏi cần. Chuyện người lớn mày thì hiểu cái gì, chuyện của
mày, mày chú ý là được rồi. Mẹ cúp máy đây, mẹ còn có việc, sợ lát nữa
khách hàng gọi đến lại không gọi được.”

Tôi thở dài một tiếng, mẹ tôi vẫn là mẹ tôi mà.

Có thể cảm thấy bản thân nói quá nhanh, ngữ điệu bà bỗng chậm lại:

“Hôm nay không có thời gian, mai mẹ sẽ gọi về nhà, chuyện nhập học của
mày…mẹ nghĩ ra cái gì sẽ dặn dò mày sau. Mày lên cấp ba rồi, không còn
trẻ con nữa, học thêm cũng tốt, về sau đối với phát triển, mục tiêu cũng
tốt…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.