ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 460

Bị hai người họ nhìn đến nỗi dựng tóc gáy, tôi lập tức đứng dậy đi vào

nhà vệ sinh.

Không ngờ lúc tôi quay lại thì hai người đã động đến sự khác biệt quan

điểm của nhau, tự dưng trầm xuống rồi.

“Điểm ban nãy chú nói cháu không đồng ý. Những người được coi là

người hiền trong Trung Quốc cổ đại không để lại nhiều ảnh hưởng. Họ tôn
sùng cũng chỉ là dùng cách thức của Chung Nam Kiệt Kinh nhập thế, lúc
sai thì lùi một bước, lúc đúng thì tiến hai bước, nói trắng ra vẫn là đầu cơ
trục lợi.”

Tôi ngớ người ra nghe.

Đây là Dư Hoài ư? Bình thường cậu ấy là người có văn hóa như vậy à?

“Cháu đó, vẫn còn quá trẻ!” Bố tôi cười, nghe thì vẫn có vẻ khoan dung,

cười ha ha nhưng tôi có thể nhận ra bố tôi đang đối đãi với Dư Hoài hết sức
nghiêm túc: “Không ngoan và đầu cơ bản chất đều là bản năng đạt lấy cái
lợi tránh cái hại đi của con người. Vấn đề trình độ không cần thiết cực đoan
như vậy. Có một vài lời có thể cháu không thích nghe nhưng con người mà,
biết càng ít về chuyện gì đó thì càng dễ hình thành cách nhìn đơn nhất, cố
chấp.”

Dư Hoài có vẻ không phục song dường như cũng hiểu ra, đang cúi đầu

suy nghĩ.

“Ý ban nãy của chú là cực đoan xuất phát từ không hiểu biết ạ?” Cậu ấy

nghiêng đầu hỏi.

Bố tôi bỗng dưng hỏi tôi: “Cảnh Cảnh, con thấy sao?”

Con thấy gì cơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.