ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 459

No. 234

Đây là bữa cơm kì quặc nhất mà tôi từng ăn.

Sự e dè của tôi trái ngược hoàn toàn với cặp “bố con” vừa mới gặp mà đã

như quen biết từ lâu. Hai người họ chém chuyện trên trời dưới biển, không
biết có phải bình thường bố tôi bị tôi phũ nhiều rồi không mà bây giờ bắt
gặp được một thanh niên tiếp chuyện mình là có thể nói đến hưng phấn như
thế. Tôi còn không có chỗ để chen miệng nói câu nào. Dư Hoài từ khách
biến luôn thành chủ, không biết có phải để báo thù tôi ngăn cậu ấy ăn cơm
cùng không nữa. Cậu ấy nhìn tôi, cười gian manh: “Cảnh Cảnh ăn nhiều
vào, đừng khách sáo.”

Đúng là làm tôi tức chết mà.

Nhưng mặt khác, trong lòng thấp thoáng được nếm chút vị ngọt.

Tôi nhìn bố tôi và con rể hợp nhau biết bao. Tuy hiện tại chỉ có tôi có thể

nhìn xa như vậy, hai người họ vẫn không hiểu rõ được ý nghĩa trọng đại của
lần gặp này nhưng sau này khi hai người nhớ lại đều vô thức giật mình. Hóa
ra là như thế đó.

Ừm ừm. Nhất định sẽ như thế.

Tôi đang mừng thầm trong bụng thì bỗng dưng cảm thấy không khí rất

tĩnh lặng.

“Sao vậy ạ?” Tôi hỏi lơ ngơ.

Hóa ra hai người họ cứ chém, chém mãi mới phát hiện tôi cứ ngồi nhìn

chằm chằm bàn ăn rồi đờ người ra, chỉ lo cười ngớ ngẩn một mình, biểu
hiện vô cùng kì lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.