ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 478

Mẹ tôi mang tôi đi, sau đó bố tôi đã làm gì đó mà tôi không biết, miễn là

tôi theo bố tôi nên tôi không cần chọn lựa gì cả.

Từ đầu chí cuối tôi không hề nói một câu: Bố mẹ đừng li hôn được

không?

Không biết tại sao về chuyện này tôi lại có thể “sớm quen”. Quả vậy, mỗi

lần cãi nhau, nguyên nhân thường không trực tiếp xuất phát từ ai, nhưng hai
người quá khác nhau, hai người đều không còn cách nào để khoan dung sự
khác biệt ấy của nhau, bất kể là chuyện gì cũng có thể khiến hai người thêm
xa cách, xa đến nỗi không thể vượt qua.

Tôi làm Toán thường hay sai rất nhiều, tại sao hai người họ lại không thể

phạm sai lầm chứ? Tôi đều hiểu.

Tôi nhớ, tôi có nói một câu về chuyện hai người chia tay.

Tôi nói, lúc con học lớp hai, con rất muốn lấy bạn lớp phó thể dục. Sau

này lên lớp ba, con thấy bạn lớp phó thể dục trở nên xấu rồi, tính cách cũng
vô cùng đáng ghét, con không muốn lấy bạn ấy nữa.

Thế nhưng, nếu năm lớp hai con thật sự lấy bạn ấy tồi thì lúc con lên lớp

ba, có phải cũng cần phải ly hôn không?

Không ngờ cả bố mẹ đều bật khóc, cùng nói với tôi một câu: “Cảnh

Cảnh, có phải con bị ngốc rồi không? Vốn chuyện không phải như thế.”

Sao lại không phải là như thế, chính là như thế mà.

Trong lòng dù có buồn nữa, tôi cũng có thể hiểu được.

Tuy Dư Hoài nói tôi ngây thơ nhưng có những chuyện, tôi nghĩ tôi hiểu

hơn cậu ấy nhiều.

No. 245

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.