ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 50

Thầy dạy toán tên Trương Phong. Tôi nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

“Sinh viên? Nam?” Mẹ tôi không biết lại bắt đầu tưởng tượng ra cái gì

rồi: “Có thể tin tưởng được không? Bản thân chỉ là một đứa trẻ, làm sao có
thể làm giáo viên chủ nhiệm chứ.”

Bà bắt đầu lấy điện thoại ra mở thư mục: “Hai ngày trước lúc ăn cơm

đúng lúc làm quen được Phó hiệu trưởng trường mày, để tao hỏi bà ấy xem,
hoặc là sẽ đổi giáo viên, hoặc là sẽ chuyển lớp. Để thế này sao được, nhất
định lúc bốc thăm có điều mờ ám!”

Bố tôi cau mày phản đối: “Bà đừng nghe gió thành mưa, trình độ của

giáo viên trẻ với số tuổi của họ chẳng có liên quan đến việc dạy tốt hay
không.”

Mẹ tôi bỗng cười một tiếng, chậm rãi buông một câu: “Trẻ tuổi tất nhiên

là tốt.”

Mới đầu tôi nghe không hiểu, rồi lại nhìn vẻ mặt của bố tôi đã tái đi,

nhưng lại không có nói chuyện. Có điều không phải là bố tôi không muốn
mở miệng mà là e ngại cho thể diện của tôi.

Sau đó tôi đã hiểu ra, là bà đang nói về cái gì.

“Năm đó đáng lẽ mẹ không nên ly hôn.” Tôi nhỏ giọng nói, bản thân

cũng không biết là vì sao.

Cuối cùng tôi cũng nhìn ra, là do mẹ tôi ghen tuông và bất mãn với việc

bố tôi tái hôn. Hóa ra không phải là bà không để tâm. Nhưng mà không
phải là cách thức này, không đúng sao.

Không phải là, cuộc sống riêng của hai người từ đơn thân đến khi già rồi

dằn vặt lẫn nhau ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.