ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 52

Ông đứng dậy, quay lưng về phía tôi rồi rót nước, còn tôi thì ngồi phịch ở

sô pha, bộ dạng như vừa mới bị bệnh một trận rất nặng.

“Cảnh Cảnh?”

“Sao ạ?”

“Con…Bố kết hôn với cô Tề, con thật sự không để ý chứ?”

Tôi cúi đầu cười.

Đây là điều tôi không muốn thấy nhất. Tôi không muốn nhìn thấy họ kết

hôn, bởi vì tôi có mong ước của riêng tôi.

“Không để ý đâu ạ.” Tôi nói.

Ông để cốc nước xuống cái bàn trước mặt chúng tôi, nói: “Uống chút

nước ấm đi.”

No. 25

Tối đến tôi nằm ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh tôi lúc nhỏ, một

nhà ba người sống cùng nhau.

Tôi nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại trong phòng, bố tôi đang ở trong

phòng khách xem ti vi, chắc sẽ không nghe thấy.

Tôi bấm số, vừa bấm xong thì đầu bên kia đã nhận rồi.

“Xin chào.” Nghe giọng nói của mẹ tôi có vẻ rất có tinh thần. Nhưng tôi

cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ điện thoại của mẹ tôi không hiện tên sao, người
gọi điện không phải là bố tôi thì chỉ có thể là tôi, vì sao mẹ tôi lại nói là
“Xin chào”?

“Mẹ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.