ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 543

Dư Hoài hết sức biểu dương hành động nhường chỗ đi ra ngoài đọc sách

của tôi, gọi tôi là người có phẩm tiết cao đẹp.

Lúc này, Giản Đơn cũng đứng dậy, nói: “Cảnh Cảnh, tớ cùng đi với.”

Tôi còn tưởng Bê ta sẽ nhoi nhoi chạy theo chúng tôi – sân thượng khu

hành chính đã trở thành chốn tụ tập của chúng tôi rồi – Nhưng Bê ta chỉ
quay đầu nhìn chúng tôi, sau đó còn đặc biệt thở một tiếng thật dài với tôi.

Tôi không hiểu tại sao.

Khi tôi và Giản Đơn cầm đồ dùng học tập, sánh vai đi ở hành lang thì đột

nhiên Giản Đơn hỏi tôi: “Cảnh Cảnh, cậu vì Dư Hoài mới học ban tự nhiên,
bây giờ có thấy hối hận không?”

“Không phải vì Dư Hoài tớ mới học ban tự nhiên nhé!” Tôi đáp ngay tắp

lự.

Giản Đơn mỉm cười, không biết tại sao không khí xung quanh bỗng trầm

xuống đến lạ.

Tôi càng ngày càng lạ lẫm với Giản Đơn của hiện tại. Tuy cậu ấy còn

tươi mới, điên loạn, to gan như Bê ta nhưng cũng là một cô gái hoạt bát
đáng yêu, nhiệt tình, lương thiện, hơi nhát gan, thích xem phim thần tượng,
hay khóc, còn ngốc hơn cả tôi.

Dẫu sao cũng không phải như bây giờ, im lặng đến mức cười không lộ

rang.

“Nhưng tớ hối hận rồi.” Giản Đơn cuối đầu, nói rất khẽ.

Tôi nghĩ đến câu ám hiệu “được trời ưu ái”, bỗng dưng không biết nên

nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.