ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 541

Tất nhiên, nếu thi không tốt thì cậu ấy vẫn có thể thi đại học, thi vào một

trường top đầu có tỉ lệ chọi cao ngất; nhưng, nếu thật sự thi hỏng thì ý nghĩa
của kì thi Vật lí suốt ba năm nay để ở đâu? Kiên trì như thế, há chẳng phải
thành ra công cốc ư?

Dư Hoài giống như tôi, cậu ấy làm việc gì đều nhắm thẳng đến mục đích

cuối cùng, coi trọng ý nghĩa. Nếu chuyện đó với môn ban xã hội, cậu ấy chỉ
nghĩ một chút thì tôi thật sự phải chạy đi học ban tự nhiên một cách vô
nghĩa.

Vì vậy tôi vô cùng, vô cùng hy vọng cậu ấy thi tốt.

Đúng vào lúc tôi nhìn Dư Hoài tỉnh dậy, vội vã lau nước miếng đi và bị

mọi người trêu chọc. Bối Lâm cầm cốc nước đi từ cửa sau ra ngoài, quét
mắt qua một lượt sự náo nhiệt ngoài hành lang, nhẹ nhàng hắng một tiếng.

Hàn Tự cũng đi theo cậu ấy, hỏi: “Sao thế?”

Bối Lâm cười: “Cậu biết mà, được trời ưu ái.”

Bốn chữ này hình như là ám hiệu giữa hai người họ, tuy tôi nghe không

hiểu nhưng nhìn trên mặt Hàn Tự lộ ra nụ cười khổ.

Tôi nhìn họ dần dần rời khỏi đám đông, hình bóng hai người nhìn hết sức

hòa hợp, đều trắng trắng, lạnh lạnh, bộ dạng kiểu rất biết giả vờ, chỉ cần
xuống tóc là có thể đi xuất gia.

Lúc thu tầm mắt về, tôi bắt gặp Giản Đơn đang nhìn hai người họ, trong

đám người đang trêu chọc Dư Hoài, chỉ có cậu ấy quay lưng nhìn trân trân
về phía cuối hành lang, bất chợt ánh mắt phiêu dạt như quả cầu nổi giữa đại
dương mênh mông.

Giản Đơn cũng để ý đến tôi, cười khổ một lát rồi đi tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.