ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 555

Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, ai cũng không biết.

Trong giây lát đó, rất nhiều bức ảnh ở trong đầu bỗng chốc không cẩn

thận bị rơi xuống, tôi không kịp đi nhặt, chỉ có thể nhìn chúng nó rơi lả tả
ngay trước mắt.

Trong ngày nghi thức kéo cờ, phương hướng ánh mắt của chị Lạc Chỉ.

Trong ngày kỉ niệm thành lập trường, chị ấy bỗng dưng ngập ngừng nói

câu nói kia, lúc ấy trên khán đài MC nói “Xin chào mọi người, tôi là Thịnh
Hoài Nam của lớp 11-3.”

Chị ấy muốn mở quyển nhật kí kia, biểu cảm trên khuôn mặt nhẹ nhàng

nở rộ, dò xét: “Đúng rồi, em….em có biết đường đi không? Anh ấy ở lớp 3.
Có cần…có cần chị dẫn em đi không?”

Câu nói khi ở trên bệ cửa sổ nhoẻn cười: “Cảnh Cảnh, thực ra chị rất

ngưỡng mộ em.”

Nước mắt trong mắt khiến tôi có chút nhìn không rõ hàng chữ cô đơn kia.

Vì sao tôi lại vì một đàn chị không quen thuộc lắm mà rơi nước mắt?

Tôi cũng không biết, có lẽ là vì chị ấy, cũng có lẽ là vì Giản Đơn, hoặc

cũng có lẽ là vì bản thân tôi.

Từ bé chúng ta đã nhận được tình yêu của cha mẹ và coi đó là lẽ dĩ nhiên,

vô điều kiện mà có được, cuối cùng lại chiều hư chúng ta. Phải biết rằng,
một số tình cảm cần phải tự bản thân mình giành lấy và cũng cần phải nghe
duyên trời định, thậm chí khi cầu mà không được sẽ hoảng sợ vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.