Tôi là người nên nói “Rất xin lỗi” mới đúng, tôi quá nóng lòng muốn làm
cho cậu ấy vui vẻ, càng nóng lòng muốn trở thành người có thể đi vào trong
lòng cậu ấy, mong muốn xé bỏ lớp vỏ kiên cường cậu ấy vất vả ngụy trang.
Chẳng phải đây là một loại ích kỉ ư?
Tôi đã dành nửa tiếng đồng hồ, cân nhắc từng câu từng chữ, nhưng vẫn
không có được một tin nhắn hoàn chỉnh, sau cùng vẫn là trả lời chỉ có ba
chữ: Không sao đâu.
Xin chào, cảm ơn, xin lỗi, tạm biệt, không sao, những lời khách sáo đã
cứu sống bao nhiêu người chúng tôi mà.
Mẹ tôi lái xe đến tầng dưới nhà bố tôi, sau đó dừng lại trong sân chung
cư, ba người chúng tôi cùng nhau đón xe đi sân bay.
Không biết có phải muốn tạo bầu không khí thoải mái nhất để nói chuyện
với tôi không, hai người họ từ sau khi gặp lại luôn luôn hòa thuận, chưa hề
cãi nhau.
Giống như chúng tôi vẫn là người một nhà, vô cùng tốt đẹp.
Đây là lần thứ ba cả nhà chúng tôi cùng đi Bắc Kinh. Hai lần trước đều
rất vui vẻ, tôi không biết lần này sẽ như thế nào.
Đến Bắc Kinh lúc bảy giờ tối, chúng tôi phải xếp hàng hai mươi phút mới
được lên xe. Khách sạn ở gần Tháp Trống, tôi và mẹ tôi ở một phòng, còn
bố tôi ở một phòng khác. Chúng tôi bỏ đồ đạc xuống sau đó đi ăn vịt quay,
trước chín giờ đã về tới khách sạn, bởi vì sáng sớm ngày mai phải chia nhau
đi đến hai trường đăng ký.
Tôi rửa mặt xong liển làm tổ trên giường. Bố tôi không để tôi mang bất
kỳ tài liệu ôn tập Toán, Vật lý hay Hóa học đến Bắc Kinh, ông nói con quá
mệt rồi, thư giãn hai tuần cũng không chết được.