ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 597

Tôi và Dư Hoài đi mua những đồ cần thiết cho kì thi ở cửa hàng văn

phòng phẩm đối diện trường. Lúc đi ra đã là xế chiều.

“Cậu căng thẳng không?” Tôi hỏi cậu ấy.

Dư Hoài lắc đầu, lại gật đầu.

“Vẫn có một chút, chỉ mong nó qua nhanh.” Cậu ấy cười.

Tôi cùng cậu ấy kề vai nhau, ngắm buổi chiều tà nơi cuối con đường, cho

đến khi trời chập choạng tối, đèn đường cũng sáng lên.

“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.” Dư Hoài nói.

Đầu hè có hương Đinh Hương mê hồn người, tôi ngẩng đầu nhìn chàng

thiếu niên trước mặt mình, thời gian dường như quay trở lại ba năm trước,
cậu ấy mặc chiếc áo T-shirt màu đen, xách hai túi sách bài tập của tôi, vừa
phàn nàn vừa lách qua vô số những con đường, cậu ấy đưa tôi về nhà.

Đây là lần thứ ba chúng tôi đứng dưới tầng nhà tôi nói lời tạm biệt.

“Khoan đã!” Cậu ấy đi được hai bước lại quay lại, lấy một chiếc bút than

màu đen từ trong túi nilon ra và nói: “Xắn tay áo lên.”

Tôi ngớ người, rất nhanh hiểu ý cậu ấy.

Cậu ấy vẽ một dấu tích √ rất to lên cánh tay tôi.

“Năm ngày nữa mới thi đại học, tớ muốn đi tắm thì phải làm sao?”

“Dùng băng dính dán lại, chống nước.”

Ý kiến hay, tôi gật đầu, cầm lấy bút của cậu ấy và nói: “Nào, của cậu!”

Cậu ấy cũng xắn tay áo lên, tôi lại giống như mọi khi, giả vờ chuẩn bị

tiêm, sau đó vẽ một tích √ thật to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.