ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 617

Tôi tự nói với chính mình, dẫu thế nào thì kì thi đại học cũng đã kết thúc,

nó không thể hủy mất cuộc đời của tôi, bởi vốn dĩ tôi đã không nhiều phần
trăm khả năng để thi được thành tích tốt.

Nhưng theo sự kết thúc của nó, còn có rất nhiều người và chuyện tốt đẹp

đang chờ đợi tôi, ví dụ như giọng nói của Dư Hoài. Rốt cuộc điều đó dự
báo điều gì có lẽ tôi không thể biết được nhưng tôi không muốn nghĩ quá
nhiều, chỉ sợ vui quá hóa thực.

Tuy cậu ấy chưa nói bất cứ điều gì.

Nhưng, tôi đã nói, tôi sẽ đợi.

No. 316

Thời gian nhận đáp án là từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều. Tôi và Dư

Hoài hẹn nhau chín rưỡi, cậu ấy nói nửa tiếng thì ai cũng nhận hết rồi và
không cần xếp hàng nữa.

Nhưng điện thoại của tôi bị sập nguồn, sáng sớm đồng hồ báo thức không

kêu, lúc cô Tề đến gọi tôi dậy thì đã là chín rưỡi.

Tôi vội vàng sạc điện thoại, nhảy xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Bố

nói tôi không cần phải gấp, ăn sáng xong bố sẽ chở tôi đến trường.

Bố còn chưa nói hết câu tôi đã chộp vội lấy điện thoại và cặp sách rồi

chạy ra ngoài.

Trên đường tôi gọi cho Dư Hoài rất nhiều cuộc, định bảo cậu ấy đến

muộn một chút nhưng cậu ấy lại không nghe máy.

Khi tôi xông vào phòng phát thanh thì đã là 10 giờ 10 phút. Tôi lấy tờ

đáp án, kí tên vào ô trống thì nhìn thấy Dư Hoài đã kí rồi vì vậy lại gọi cho
cậu ấy một cuộc điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.