ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 618

Vẫn không có ai nghe máy.

Tôi ngồi ở bóng cây phòng thể dục gần ngọn đồi kia đợi rất lâu.

Cái cây mà chúng tôi trồng không ngờ vẫn ngoan cường sống sót, quãng

thời gian ôn tập cuối cùng trước khi thi đại học tôi thường chạy đến lay lay
thân cây, phát hiện cây bám rễ rất chắc. Không có gì phải lo ngại cả, thật
tốt.

Tôi ngập ngừng, chần chừ mãi không dám mở ra xem đáp án. Điện thoại

vốn sạc chưa đầy, chỉ còn một chút điện nên tôi không dám gọi lung tung,
sợ cậu ấy gọi mà không tìm thấy tôi.

Cuối cùng tôi gửi cho cậu một tin nhắn, nói tôi ở ngọn đồi.

Vừa gửi đi thì điện thoại đã sập nguồn.

Tôi đoán Dư Hoài cũng ngủ quá giấc, giống tôi vậy, sau lại nghĩ, ở trên tờ

kí tên đã có chữ kí của cậu ấy rồi.

Nhưng có thể là do cậu ấy không mang điện thoại cho nên không tìm

được tôi. Tôi nghĩ.

Cho nên tôi không nên cuống. Cậu ấy đã hứa là xem đáp án cùng tôi rồi,

cậu ấy nhất định sẽ đến.

No. 317

Tôi ngồi đến ê cả mông, lại thêm bị say nắng, chỉ còn cách đứng dậy

quay về khu giảng đường tránh nắng.

Tôi đứng trước cửa phòng phát thanh thì nhìn thấy Từ Diên Lượng đang

soát tờ kí tên của lớp tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.