ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 634

Tôi sợ đến mức tim sắp nhảy vọt ra ngoài, lúc này gọi người cũng không

có ai ra, chỉ cảm thấy bên tai “ầm” một tiếng, chân tôi mềm nhũn, người cứ
thế dựa vào tường mà trượt xuống đất.

Ánh mắt của bà đeo bám tôi, từ ánh mắt ngước lên hung tợn dần dần

trượt xuống, biến thành ánh mắt nhìn xuống lạnh lùng.

Có người từ chỗ không xa chạy đến, tiếng bước chân vang vọng trong

khoảng không hành lang trống trải. Người đó cố gắng dìu tôi đứng dậy, còn
mang theo cả giọng nói ôn hòa, có ý cười rót vào tai tôi.

“Cô gái, cô không sao chứ? Bà lão này là bệnh nhân phòng này của

chúng tôi, bà đặc biệt thích dọa người, cô đừng sợ.”

Giọng nói này dường như đã khiến cả thế giới của tôi trấn tĩnh lại.

Tôi nhớ lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng nói này là ở trong điện thoại,

nói với Cảnh Cảnh sợ xem đáp án kì thi đại học, còn có tôi đây, đừng sợ.

Tôi chầm chậm quay đầu lại.

Không biết có phải là do ánh sáng hay không, tôi không hề nhìn thấy vết

tích của thời gian, vẫn là cái quả đầu ngắn xù xù đó, vẫn là khuôn mặt màu
lúa mạch đó, thậm chí vẫn là chiếc áo T shirt màu đen đó, mặc lâu như thế,
tại sao cậu không thay một chiếc khác.

Đầu tiên cậu ấy không hề nhận ra tôi, đối diện với ánh mắt trân trối của

tôi, khuôn mặt còn mơ hồ mấy giây.

Sau đó ánh mắt cậu ngưng lại, cậu đứng như trời trồng.

“Cảnh Cảnh.” Cậu ấy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.