ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 637

Lâm Phàm đau đến mức ngã thẳng xuống giường.

Cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa thằng bé này, tôi vươn vai giãn gân giãn

cốt, xách túi đựng bát canh rỗng đi ra ngoài.

Dư Hoài đứng ngay trước cửa.

Chúng tôi ngây ra nhìn nhau một lúc, cậu ấy mặc chiếc áo phông đen, tôi

mặc áo sơ mi trắng, tư thế ấy nhìn qua rất giống với thiên sứ đứng chặn ở
cửa phòng bệnh kiên quyết không cho tử thần bước vào cửa.

Cuối cùng vẫn là tôi đầu hàng mở miệng trước, giọng nói rất nhẹ, sợ ảnh

hưởng đến bệnh nhân khác trong phòng.

“Mình nghe nói cậu đi Mỹ, sao lại về thế?”

Bảy năm không gặp, câu nói đầu tiên lại nhạt nhẽo đến thế.

Đúng thế, nếu không còn có thể thế nào, đây nào phải diễn phim truyền

hình.

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài hồi chiều tôi và bố ngồi nói chuyện.

Bệnh viện vào ban đêm thật yên tĩnh, những ồn ào náo động ban ngày che
lấp đi bản chất của nó – cầu nối giữa sự sống và cái chết, khiến con người ta
chẳng thể nào nghiêm túc nổi.

Thế nên ban đêm khi ngẩng đầu lên nhìn chữ thập đỏ sẽ chợt nhận ra bản

thân nhỏ bé đến nhường nào.

“Mình nghỉ hè.” Dư Hoài nói: “Một năm không về nhà rồi, mẹ mình ốm,

mình không yên tâm nên về thăm bà.”

Không biết tại sao tôi cảm thấy cậu ấy hơi căng thẳng.

“Bệnh gì thế? Có nặng nghiêm trọng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.