ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 660

Tôi nhìn Dư Hoài một cái. Ánh mắt cậu ấy rơi trên màn hình, mặt lại đỏ

đến đáng nghi.

Tôi lẳng lặng cười, tiếp tục nói: “Thực tình lúc nhỏ mình đã mong có

người chơi trò này với mình. Bởi vì bố mẹ mình chẳng bao giờ qua được
của cuối cùng. Họ chưa kịp qua hết trò chơi này đã li hôn rồi, cho nên mình
vẫn không biết con Boss cuối cùng có hình thù gì.”

Dư Hoài nhìn tôi một cái.

“Cậu có thể chơi với mình đến cuối cùng không?” Tôi hỏi.

Rất lâu sau Dư Hoài mới nhẹ nhàng nói: “Được.”

Lần chết đầu tiên của chúng tôi là ở cửa thứ tư, lần thứ hai đem tất cả

mạng gom lại cho cửa cuối cùng.

Đã mười hai giờ đêm rồi.

Tôi nói: “Chơi lần cuối nhá.”

Cậu ấy vẫn nói: “Được.”

Lần này chúng tôi tập trung 100%. Sau hai lần chơi Dư Hoài đều nhớ rõ

vị trí của kẻ thù và chướng ngại vật cho nên chơi rất nhanh, dùng sức một
bên tiêu diệt đại đa số kẻ địch, bảo vệ cái xe tàn tôi đây tiến về phía trước,
tôi mặt mặt nghệch mồm há hớp.

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào màn hình,

miệng mang nụ cười kiêu ngạo, giống như một đứa trẻ.

Ánh mắt tôi lại rơi trên cánh tay trái của cậu ấy.

“Cảnh Cảnh, cậu nhìn đi đâu thế? Giả chết phải không!” Đột nhiên cậu

ấy lớn tiếng gọi, tôi vội vàng hoàn hồn, nhân vật trong game suýt chút nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.