ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 666

Một tuần sau Lâm Phàm được xuất viện. Ba người nhà chúng tôi đi đón

nó, bố tôi lần đầu tiên cho phép tôi lái xe đi theo.

Ngay sau đó, tôi suýt đâm vào đuôi xe của bố.

Lâm Phàm nằm viện được hơn bốn tuần, xung quanh giường bệnh dọn

dẹp cả một đống đồ đạc thật sự là người thời nay xem thế là đủ rồi. Tôi nhìn
bố mình và cô Tề từ xa, hai người đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, cãi nhau ồn
ào, chẳng hiểu sao cái cảm giác ấy thật hài hòa.

Lâm Phàm có nhớ đến bố ruột của mình không?

Tình thân ấy có sâu sắc hơn tình cảm ba năm ngồi cùng bàn của tôi và Dư

Hoài không? Có phải tôi đối với tình cảm ba người nhà chúng tôi cũng có
thể sâu đậm hơn những hoài niệm với lớp 5 nhiều phải không?

Song cũng chẳng ảnh hưởng đến tình hình hiện tại là tôi đang xem hai

con người này có thể bên nhau cả đời, cảm thấy thời gian thật là vĩ đại
chẳng có gì không thể quên đi, chẳng có gì không thể buông bỏ.

Tôi nghĩ mình cũng nên nói lời tạm biệt với quá khứ của bản thân và sau

đó sẽ giao lại tất cả mọi thứ để thời gian quyết định.

“Bố ơi!” Tôi gọi to: “bố đi trước đi, con còn chút việc”.

Tôi chẳng thể nhận ra mẹ Dư Hoài.

Phòng suy thận và phòng bệnh giống nhau, tổng cộng có ba phòng. Tôi đi

lần lượt từng vòng một, không nhìn thấy người nào giống mẹ Dư Hoài cả,
song lại gặp bà lão lần trước, bộ dạng sắp chết suýt nữa dọa chết tôi.

Tôi nhớ Dư Hoài nói, bà và mẹ cậu ấy ở chung một phòng bệnh, thế thì

chắc là phòng này rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.