ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 107

Lúc ném cái bình đi, hắn cầu nguyện trong lòng: hy vọng đây không phải đồ
cổ thật, nếu không thì hắn đền không nổi.

Phía dưới vang lên tiếng sứ vỡ, có điều những kẻ đó không nổ súng, có lẽ
cũng sợ tiếng súng sẽ kéo tuần bổ tới, Thẩm Ngọc Thư nhân cơ hội đó trượt
xuống dọc theo tay vịn cầu thang, thanh kiếm Tây vung lên, nhằm vào ngực
tên đi đầu.

Tên đó hốt hoảng né về phía sau, những tên khác cũng rút vũ khí ra lao tới
phản kích, đại sảnh quá tối, Thẩm Ngọc Thư chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh
sáng của vũ khí lóe lên, tất cả đều là dao và đoản đao, chiêu nào cũng nhằm
vào chỗ hiểm của hắn mà đâm.

"Đồ để ở đâu!?" Một tên trong đó gằn giọng

Thẩm Ngọc Thư không trả lời, tập trung đối phó.

Những kẻ này không cùng một hội với những kẻ lần trước tấn công hắn, từ
cách đánh có thể nhìn ra, bọn họ không có võ công, nhưng khả năng tấn
công lại vô cùng mạnh, Thẩm Ngọc Thư nhớ tới lúc giao đấu với đám xã hội
đen, lúc ra tay cũng tàn nhẫn không chừa cho đối phương đường sống thế
này.

Vì thế đám người này rất có kinh nghiệm đối với việc vây đánh hội đồng,
Thẩm Ngọc Thư tuy võ công cao hơn bọn chúng, nhưng hảo hán khó lòng
địch bầy sói, đành phải vừa đánh vừa lui, trong lúc giằng co bị một tên dùng
ghế ghim lấy thanh kiếm của hắn, Thẩm Ngọc Thư không thể không bỏ
kiếm, lùi vào góc tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.