ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 112

"Trường Sinh, anh đã quay lại, Trường Sinh!"

Thẩm Ngọc Thư đưa tay kéo Trường Sinh ra, cậu bé run bắn, cố gắng lùi lại
phía sau, cộc một cái va đầu vào thành tủ, Thẩm Ngọc Thư sợ làm nó sợ, hạ
giọng gọi tên nó, Trường Sinh lúc này mới định thần lại, òa lên khóc, lao ra
ôm lấy hắn.

"Cha đừng chết! Cha không được chết!"

Biết cậu bé đã lẫn lộn giữa ký ức và hiện tại, Thẩm Ngọc Thư không chỉnh
lời nó, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng, nhẹ nhàng an ủi: "Sẽ không chết đâu, anh sẽ
luôn ở đây với em."

"Không được chết không được chết không được chết... Nhiều máu quá, hu
hu ..."

Trường Sinh thực ra không nhìn thấy máu trên cánh tay Thẩm Ngọc Thư, nó
chỉ kêu lên trong vô thức, giọng nhỏ dần đi. Vừa căng thẳng lại mệt mỏi,
thằng bé gục vào người Thẩm Ngọc Thư thiếp đi.

Thẩm Ngọc Thư định ôm Trường Sinh ra sô-pha, bị Đoan Mộc Hành nửa
đường đón lấy, đưa mắt ra hiệu cho Lạc Tiêu Dao giúp Thẩm Ngọc Thư
băng bó vết thương.

Lạc Tiêu Dao bảo Thẩm Ngọc Thư ngồi xuống, rồi điều Vân Phi Dương
bưng nước sạch tới, cậu ta rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc lên, cuối
cùng băng bó lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.