ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 113

Lạc Tiêu Dao từ nhỏ đã theo cha học y, đối với việc chăm sóc vết thương
ngoài da thế này rất rành, chờ Đoan Mộc Hành đặt Trường Sinh xuống, quay
lại thì cậu ta băng bó đã gần xong, không khỏi gật đầu khen ngợi.

"Em họ lợi hại thật đấy."

"Nếu tôi lợi hại, thì sẽ không có chuyện đến bây giờ vẫn không đòi được bùa
hộ mệnh về." Lạc Tiêu Dao đáp trả.

Nhìn thấy bình thuốc đeo trên cổ Đoan Mộc Hành, Lạc Tiêu Dao tức sôi
máu, cũng chẳng thèm nhẹ nhàng với hắn, có điều được khen, trong lòng
vẫn rất dễ chịu, muốn làm mặt lạnh mà cũng không thành công.

Chờ miệng vết thương được băng bó xong, Trường Sinh bên kia cũng ngủ
say, mọi người lúc này mới ngồi xuống, Đoan Mộc Hành đi đun nước pha
trà, bưng vào trong phòng.

Thẩm Ngọc Thư hỏi chuyện vừa rồi, Vân Phi Dương uống trà, còn chưa
thấy hết sợ, nói: "Chúng tôi vừa đến, thì thấy mấy tên bắt cóc lao tới, vừa
cầm dao lại vừa bịt mặt, cũng may có Đoan Mộc tiên sinh và Tiêu Dao ở
đây, nếu không một mình tôi cũng không biết làm thế nào."

"Tôi thấy bọn họ đều bị thương không nhẹ, nhưng nếu nổ súng ở chỗ này, sự
việc sẽ rất phiền toái, liền tha cho chúng. Ngọc Thư, bọn chúng có nói gì với
cậu không?"

"Bảo tôi giao đồ ra, có lẽ là chỉ bản đồ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.